Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Sự tích Đức Phật Mục Kiền

Trong một ngôi làng nhỏ, gần thủ đô vương quốc Ma Kiệt Ðà (Magadha, nay thuộc tiểu bang Bihar Ấn Ðộ), thuở xưa có một đứa bé chào đời, đặt tên là Kolita Moggallàna. Ðứa bé ấy sau này là Ðại đức Mục Kiền Liên (Mahà Moggallàna). Kolita Moggallàna thuộc giòng giõi Mudgala, tức là "Thiên văn gia". Theo ngữ căn thì danh từ Moggalàna phát nguồn từ chữ Mudgala (một giòng giõi chuyên nghiên cứu Thiên Văn học rất cổ). Ngôi làng của Kolita không đông dân nghèo ở, mà hầu như chỉ dành cho những đại tộc Bà La Môn cư ngụ. Thân sinh Kolita vốn là con một họ giòng danh giá, và đa số các chức sắc cao cấp trong làng thuộc giòng họ này. Là công tử xuất thân từ một giai cấp "Cao quý" và thuộc giòng giõi mỗi người tôn kính, phụ thân của Kolita thuở ấy chẳng khác nào Tiểu vương. Bởi thế Kolita lớn lên trong một khung cảnh sang trọng không thiếu thốn bất cứ món gì. Cậu bé ấy Kolita đã giáo dục hoàn toàn theo truyền thống Bà La Môn giáo, một truyền thống căn cứ vào luật Nhân Quả, dựa trên
Các bài đăng gần đây

Duy trì sự bình tâm

Vào tuổi 42, khi đang sống đời một cư sĩ tại gia có đức hạnh, trong tôi nảy sinh một thôi thúc mãnh liệt về việc theo đuổi con đường thanh lọc tâm. Điều này bắt đầu khuấy động tâm hồn tôi từ khi một bậc thánh nhân nói với tôi rằng:”Đời sống tinh thần không thể tiến bộ được nếu không có sự thanh lọc tâm”. Khi nghe những lời này, tôi lập tức bắt đầu tìm kiếm một phương pháp để tâm trí có thể được thanh lọc. Có hai người bạn nói cho tôi biết về thiền Vipassana do thiền sư Goenka giảng dạy, nhưng vào lúc đó tôi chưa có ý định để thử. Nhưng khi một người bạn khác đã tham dự một khóa thiền và trong vòng một tháng anh ta bày tỏ mong muốn tham gia khóa thứ hai, thì tôi nghĩ rằng hẳn phải có điều gì giá trị trong đó. Điều này chủ yếu bởi vì người đàn ông này là một doanh nhân, thời gian và tiền bạc đối với anh ta vô cùng quan trọng, vậy mà anh ta sẵn sàng hi sinh cả hai thứ ấy vì Vipassana. Tôi tham dự khóa thiền đầu tiên vào tháng 7 năm 1972 tại Nashik và lập tức lưu lại để tham gia thê

MỆNH VÀ CẢI MỆNH

(Nếu bạn không tin rằng có một thế lực vô hình nào đó đã sắp đặt số mệnh cho ta, xin đừng đọc) Con người ta ai cũng có “mệnh” của mình! Họ thường nói vậy. Nhưng cái mệnh này là do ai sắp đặt, ai bày vẽ nên? Tất cả đều vô hình. Có tôn giáo cho là Thượng Đế, có tôn giáo cho là các vị thần, lại có niềm tin cho rằng những sự việc xảy đến với một người là một chuỗi xác suất của tự nhiên. Dù tin hay không, ta vẫn bị chi phối bởi một định mệnh mà không dễ để thay đổi nó theo ý mình. Và liệu rằng cái ý mình ấy cũng là một số mệnh đã được sắp xếp hay chẳng? Thế nên con người mãi cứ nghịch lý… Nhận thức rằng mình chỉ là diễn viên trên sân khấu của số phận nhưng lại không làm cách nào mà thoát được. Ấy là bởi người đời ít ai hiểu được cơ chế của mệnh quy định lên chúng ta. Chúng ta thường tin rằng chúng ta chỉ có một thứ mệnh, thứ mệnh ấy quy định suy nghĩ, hành vi, các vận may cũng như tai họa đến với chúng ta. Dần dần, chúng ta đồng nhất mệnh được quy định cho chúng ta với chính bản thân

Tại sao không cần phải bất bình?

Tại sao không cần phải bất bình? Thực ra thì bất bình cũng không sao cả, không cần phán xét bản thân mỗi khi chúng ta bất bình. Nhưng nếu đưa mình vào trạng thái quan sát, bạn sẽ hiểu sự bất bình đó đến từ sự bất an. Dù là bất bình trước tham nhũng, chiến tranh, lưu manh, sữa bò hay người này "cướp/trộm" cái gì đó của người kia... vẫn là sự bất an bên trong bạn, lo sợ cho tương lai và tin rằng thế giới này không công bằng. Nhiều người tin vào sự ngẫu-nhiên và chẳng-may. Ngẫu nhiên Trái đất cách Mặt trời đúng từng đấy kilomet nên ở đây có sự sống, ngẫu nhiên con người lại là loài động vật bá chủ nơi này, ngẫu nhiên đúng cái con tinh trùng đó của bố bạn đi vào được trứng của mẹ bạn nên mới sinh ra bạn, ngẫu nhiên bạn sinh ra trong hoàn cảnh này, vào thời đại này… Ngẫu nhiên gì mà lắm thế nhỉ!?! Vì mọi thứ đều là “ngẫu nhiên”, là do xác suất mà xảy ra, vậy thì nhỡ chẳng may ngày mai Trái đất bị huỷ diệt, chẳng may ngày mai có loài nào khác ưu việt hơn con người, chẳng may ngà

Nên làm gì khi cuộc sống đang mất phương hướng

“Ôi, em đang bị mất phương hướng quá, em nên làm gì bây giờ?” Đấy là câu hỏi mình thường xuyên được nhận từ học viên. Và câu trả lời thường là “Thôi đừng làm gì cả!”  😁 Quan điểm của mình là thế này. Chúng ta hãy hình dung như cuộc đời mỗi người là một dòng chảy. Dòng chảy nào rồi cũng đổ ra biển mà thôi, tức là cứ tự nhiên mà “chảy” rồi sẽ đến đích, động lực đã nằm cả bên trong bạn rồi. Có điều dòng chảy đó có mạnh mẽ và thông suốt hay không mà thôi. Đôi khi “dòng chảy” cuộc đời của chúng ta bị tắc nghẽn bởi những vấn đề trong quá khứ. Đó là những tổn thương hay sang chấn mà đến thời điểm hiện tại bạn vẫn đang chưa buông được chúng, vẫn đang dằn vặt vì chúng… bạn để chúng chi phối cách bạn nhìn nhận cuộc sống, cách bạn lựa chọn và ra quyết định. Ngay cả khi bạn đã vùi lấp những vấn đề đó rất sâu, tìm cách chối bỏ, lãng quên và tưởng rằng mình đã vượt qua được thì nó vẫn cứ nằm đó, chi phối bạn trong vô thức thông qua các hành vi và phản ứng thường ngày. Giờ hãy tưởng

Hãy trân trọng những điều nhỏ bé. Và khi đó con có thể làm những điều lớn lao

Mình muốn kể lại một câu chuyện do một một người thầy vô cùng đáng mến của mình kể cho. Mình không tìm được bản gốc của câu chuyện này, nhưng thôi kệ, cứ kể nhé vì nó hay ^^ Chuyện kể về nữ thần Gaia - người được biết đến với tên gọi Đất mẹ hoặc Mẹ thiên nhiên. Rằng hàng triệu năm trước, khi Trái đất chỉ toàn là dung nham, chưa tồn tại một sự sống nào, Hội đồng Thiên hà quyết định bổ nhiệm Gaia xuống Trái đất để xây dựng hệ sinh thái nơi đây. Gaia vô cùng vui mừng và tự hào, cô biết mình là một nữ thần giỏi, và chuyện xây dựng một hệ sinh thái là trong tầm tay. Và thế là Hội đồng Thiên hà tổ chức một buổi làm phép để tinh thần của Gaia được gắn liền với Trái đất. Tuy nhiên, sau khi làm phép xong, Gaia tỉnh dậy và thấy mình đang ở trên một mảnh thiên thạch. Nhìn xung quanh không có một nguyên liệu nào để xây dựng sự sống, Gaia cảm thấy sụp đổ. Cái gì thế này? mình bị lừa? bị trù dập sao? tại sao mình lại bị đối xử như vậy?... Gaia nổi cơn thịnh nộ và gây chiến với cả Hội đồng Thiên

ÁM ẢNH VỀ VIỆC TRỞ NÊN KHÁC BIỆT

ÁM ẢNH VỀ VIỆC TRỞ NÊN KHÁC BIỆT Khi nhìn những người thành công vì tài năng riêng có, nhìn những người được ngưỡng mộ vì có phong cách và cá tính riêng, những người tiên phong trong lĩnh vực này kia nhờ việc làm khác đi... chúng ta có thể dễ dàng nhận thấy "sự khác biệt" đóng vai trò lớn ở đây. Và chúng ta hô các khẩu hiệu như khác biệt hay là chết, khác biệt làm nên thành công, bạn sinh ra như một bản thể đừng chết như một bản sao... Đúng, chả có gì sai. Vấn đề là sự khác biệt này không phải "trở nên" mà có, không phải CỐ mà được. Sự khác biệt là vốn có ở mỗi người, chỉ cần bạn quay lại bên trong để tìm lại nó. Nó là "be" chứ không phải "become". Người khác biệt không cố khác biệt. Người có phong cách không cố để có phong cách. Mọi cố gắng sẽ trở thành sự lố bịch. Tất nhiên chúng ta có học hỏi để tìm ra cách của chính mình, có thể là học phương pháp, hoặc thử nghiệm nhiều lần, chỉnh sửa nhiều lần để xem cái gì là mình, hợp với mình. Kh